Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Nhưng như thế chưa đủ.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Tôi muốn gặp ông cụ. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.