Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.
Người bảo đời là một bát sơri. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc.
Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Chậc, kể ra dài phết. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Một điều rất hệ trọng.
Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng.