Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Trượt theo hai bên má. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Rồi đến nằm bên nàng. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Còn phải dậy đi học sớm. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Rao giảng cũng là chơi.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.