Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Nếu hắn là người tài. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.
Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Bác không thoát được ra đâu. Còn quá nhiều điều để viết.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.