Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Mẹ thì độ này da sạm đi. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Lần sau không thế nữa nhé. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.