Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Cũng có cớ để thôi viết. Con nói chuyện với bác này.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Chính nó làm bạn đau không ít.
Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. 18 tuổi là được tự do. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Rao giảng cũng là chơi. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Giữa đầm lầy thông tin. Chúng ta có hai cái rỗng. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Không được đâu cậu ơi. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.