Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.
Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Tất cả mãi mãi là tất cả.
Lải nhải cũng là chơi. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Tôi về, cũng đỡ in ít. Nhưng đây là một trận bóng.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.