Chuông điện thoại reo. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Nhiều điểm rất giống tôi.
Tôi không hề phản đối. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Nhưng mưa dầm thấm lâu.