Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Chứ không thở dài như những người thân… Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ.
Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay
Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Hoặc về sau mới lí giải được. Để không khóc, phải cười thôi.
Chúng ta có hai cái rỗng. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.