Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Mình không bao giờ thả.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Gió se sẽ mang vị mặn. Vận động điên cuồng và đầy khao khát.
Ông anh cũng làm theo. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.
Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.
Hiện sinh hết thì còn gì là người. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.