Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Hắn cũng đang không cảm nhận được.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.
Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Nhưng đành phải nhả ra. Vứt béng cái chuyện này đi.
Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.