Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào. - Giờ thì ngươi đã biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ không mọc ở đây. Giờ thì tôi phải kiếm cái gì ăn đây.
Vì thế mụ nghĩ ra một kế mới. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn. Sid còn thông minh hơn cả Morgana.
- Thế ngài có biết tôi có thể tìm được đất mới ở nơi nào không? Sự may mắn luôn cần được sẻ chia. Nhưng nếu Merlin đã lừa anh thì tại sao anh vẫn còn ở đây chờ đợi mãi? Chờ đợi nghĩa là tin vào Merlin, hy vọng vào một sự may mắn sẽ đến, nhưng càng chờ thì anh lại thấy may mắn đang ngày càng xa dần anh.
Ngươi không nhận ra hay sao? Merlin muốn gài bẫy tất cả các hiệp sĩ trong vương quốc. Ông ta là một phù thủy bậc thầy tính tình nghĩ hiệp và rất giỏi các phép thuật cùng với kiến thức uyên bác nên rất được mọi người xa gần nể phục, kính trọng. Sid nhận ta tầm quan trọng của câu nói: "Đừng cho là mình đã cố gắng rồi, mình vẫn có thể làm được việc gì đó hữu ích nữa".
Merlin bất ngờ trước những gì nghe được. - Ồ, tôi không có ý làm cho cậu bực mình hay coi nhẹ những gì cậu đạt được. Điều tồi tệ nhất chính là cái cảm giác buồn bã mà anh đang cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, đó là: anh chắc chắn rằng sẽ không bao giờ gặp được may mắn trong cuộc đời mình, chứ nếu không thì bây giờ anh hẳn đã tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ rồi.
Còn với những ai dám tin, dám tạo ra các điều kiện của sự may mắn thì họ không tin vào những điều may rủi. Mụ ta không cho Sid một sự lựa chọn nào khác. Một giọng nói ngọt ngào nhưng thâm trầm, mỏng manh nhưng cứng rắn, mời gọi nhưng lạnh lùng.
Tuyệt vọng và không còn tin vào mình nữa. Ngày ấy, lúc nào người ta cũng thấy hai thằng bé gần nhom quấn quýt đùa giỡn bên nhau. - Ồ, tôi không có ý làm cho cậu bực mình hay coi nhẹ những gì cậu đạt được.
Ta là Ston - Mẹ của các loại đá - Bà bực bội sửa lời Sid - Chắc ngươi lại là một hiệp sĩ đang đi tìm. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây kính mến. Vì thế cả buổi sáng, chàng đi hỏi tất cả những sinh vật mà chàng gặp được trong khu rừng xem cây bốn lá còn cần những điều kiện gì để mọc lên ngoài đất, nước, ánh sáng và bóng râm ra.
Cuối cùng chỉ còn lại hai hiệp sĩ mà thôi. Bất cứ cái cây nào cũng sẽ rất vui mừng nếu ngươi làm điều đó cho nó. Nott phóng như bay vào lâu đài, tay vung gươm hung hãn, gương mặt lộ rõ vẻ căm tức, đôi mắt hằn lên những tia lửa thù hận.
Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột : May mắn có thể mỉm cười với tất cả chúng ta nếu chúng ta làm một "điều gì đó". Nhưng sau những lúc như vậy chàng luôn tự nhủ: mình đã làm những việc nên làm, điều này còn quan trọng hơn việc liệu chàng có may mắn chọn đúng chỗ hay không.