Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Họ nào có tội tình gì.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Màu xanh của bể bơi.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Bạn không muốn cãi lại. Cũng chẳng nhớ được nhiều.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.