Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Giọng mẹ bắt đầu ướt. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.
Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.
Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.