Không một ai ở thành Babylon này có tài làm cho những giai điệu trở nên ngọt ngào hơn anh. Thấy thế, tôi quyết tâm không để thua kém họ. - Vương quốc Babylon xin chào mừng các ngài, những vị khách quý của đức vua.
Theo hai người thì so với ngựa của họ, con ngựa kia chỉ là một con lừa nặng nề chậm chạp. - Món quà của nhà vua ư? Nhà vua đã tặng cho anh món quà và điều đó khiến anh bối rối ư? Loại quà tặng gì thế hỡi anh Rodan? Ý nghĩa này chính là cách chữa trị thứ năm: “ Hãy quyết tâm sở hữu một ngôi nhà, vì như thế bạn mới có thể tích lũy được tiền bạc và có điều kiện tốt hơn để thực hiện những cuộc đầu tư mang lại lợi nhuận trong tương lai”.
Ông ấy phải chi tiêu rất nhiều của cải, vàng bạc để đáp ứng các sở thích xa hoa của người vợ. Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng: Tôi vừa mới cưới vợ.
- Hiện nay tôi rất khấm khá! – Anh ta bảo. - Kobbi, anh đã làm cho tôi thật ngạc nhiên về sự am hiểu của anh đấy!- Bansir vui mừng. Xuống đến cuối dốc, ông dừng con vật lại và chỉ tay về phía trước.
- Bạn thân mến, ai là người có thể lên kế hoạch chi tiêu cho bạn? Tôi mua dê, cừu rồi xẻ thịt đem ra chợ bán, còn da thì bán cho những người làm giày dép. Vì thế, cháu đã đủ khả năng để nhận một trách nhiệm nào đó.
Bất cứ nhà triệu phú, nhà kinh doanh lớn hay người buôn bán nhỏ nào trên thế giới đều biết đến hoặc sở hữu trong tay những quyển sách đặc biệt này. Đói có nghĩa gì đâu? Khát có nghĩa gì đâu? Đó chỉ là những rủi ro trên con đường quay trở về xứ sở Babylon thân yêu của tôi mà thôi. Cũng như vậy, nếu cháu chăm bón, tưới nước thường xuyên thì chẳng bao lâu cháu sẽ hài lòng khi đứng dưới bóng mát của nó.
Hai năm sau đó, tôi mới gặp lại ông Algamish. Nhưng các bạn đã không cố gắng để làm việc hết lòng. Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí.
- Hưởng thụ cuộc sống ư? Cháu sẽ tận hưởng cuộc sống như thế nào nếu cháu ở vào địa vị của ta? Bà Sira cho người đầy tớ gái đi nghỉ và bảo nhỏ với tôi rằng: Nếu hiểu như vậy thì quả thật tính khí của chúng ta đã trở thành kẻ thù tệ hại nhất của chính chúng ta.
Khi họ tiến vào cổng, những người lính gác cổng liền giậm mạnh gót chân và kính cẩn chào Sharru Nada, một công dân danh dự của vương quốc. Mà anh cũng không thể hình dung được người vợ của tôi trong giấc mơ đó đâu: mặt mày cô ấy không còn nhăn nhó suốt ngày như lâu nay, mà trái lại, cô ấy lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc và ngoan hiền như những ngày đầu chúng tôi mới cưới nhau vậy. - Cháu luôn mong muốn được trở thành một người giống như ông nội của cháu.
Nhìn cách ăn mặc diêm dúa và những trang sức rườm rà trên người Hadan, Sharru Nada thầm nghĩ: "Nét mặt rắn rỏi của cậu ta không khác gì ông Arad Gula ngày trước, nhưng quan trọng là ý chí, sự kiên nhẫn, chịu khó của một thương gia dường như không hề có trong con người anh ta. Ông cảm thấy thật xót xa nên chìa cho anh ta một cái bánh. Anh ta không hề biết rằng, dịp may không chờ đợi một kẻ chậm chạp nào cả.