Watson đã chi nửa triệu đôla cho việc nghiên cứu máy tính điện tử, bằng cách hợp tác với Đại học Harvard, thì đó không phải là vụ đặt cược nào cả. Những tập đoàn thành công cũng là những đền thờ những anh hùng, những người đã phụng sự cho những kiểu mẫu luật lệ. Những quan điểm đời người của ông cứ dần xuất hiện trong tư duy học hỏi không ngừng của nhà doanh nghiệp vĩ đại này.
Maney đã tìm thấy lá thư Watson gửi trả lời Đại học Harvard sau đó: Thư của các anh cho thấy các anh không quen thuộc với việc phát minh và sự phát triển Mark I của IBM. Ông đã thề sẽ trở thành và vượt qua tầng lớp thượng lưu ở xứ sở này. Khát vọng sinh tồn buộc họ phải liệt kê những phương án, đánh giá rủi ro và nắm bắt những cơ sở vốn có hoặc sẽ xuất hiện trong tương lai gần.
Watson tuyên bố Tom trở thành CEO của IBM. Bài giải đầu tiên của Watson là ông quay trở lại với sứ mệnh bán hàng, lĩnh vực mà ông luôn tìm Ông đến văn phòng công ty NCR chỉ là để trả nợ tiền mua trả góp máy đếm tiền mà ông mua để dùng cho cửa hàng bơ sữa.
Logo CTRCo đã trở thành cái chậu bé nhỏ hoặc là một cái lồng chật chội và loằng ngoằng. Theo đó, tám phân nhánh IBM được gộp lại. Ông đi ra phía trước bàn chủ tọa, hai cha con đứng đối diện nhau và Watson giơ tay bắt tay Tom.
Watson đã không sa thải ai mà còn đón trở lại 4. 1953, Watson bước qua cửa tòa nhà IBM đường bệ như mọi khi, dù rằng giờ đây ông đã ở vào tuổi 79. Nhưng nhà nghiên cứu nào cũng nhận thấy ông có một khả năng hùng biện.
Tình hình này của Gerstner làm chúng ta nhớ lại chuyện 80 năm trước (1914) của Watson. Watson dùng một phương thức lạ đời, vào thời điểm đó, là thay vì cắt bỏ những phần không hiệu quả và đẩy mạnh các bộ phận hiệu quả thì ông lại tuyên bố tập hợp tất cả các bộ phận lại một cách chặt chẽ, để có sức mạnh tập trung. Hai vạn nhân viên của Watson và mọi người bắt đầu hiểu rõ chữ Think mà ông luôn giương cao, có mặt khắp nơi trong công sở của IBM.
Watson làm điều đó là vì nhờ vậy người ta dễ dàng nhớ đến nó với công thức 3M. Gerstner của 79 năm sau không pha trò như thế với một IBM quan trọng bậc nhất của thế giới trong lĩnh vực mà nó thống trị. vào thời điểm người Mỹ nhận ra tác hại của ý đồ độc quyền trong kinh doanh.
Vâng, rất mới so với ngay trước thời kỳ Gerstner nhưng rất có thể không mới so với Watson của 80 năm trước. Cuốn sách do đó sẽ được viết theo cách song hành. Một bức hậu cảnh quá hoàn hảo.
Ông trò chuyện với Dick, người em trai của Tom cai quản phần IBM quốc tế nhưng Dick bắt đầu uống rượu và đôi lần căng thẳng với Tom, nhất là khi Tom cương quyết đẩy em mình ra khỏi vị trí dẫn đầu dự án nghiên cứu máy tính được mệnh danh là canh bạc 5 tỉ đôla. Khi nói đến Thomas Watson, thật ra chúng ta không nói đến quy mô lớn của IBM (con trai ông sẽ làm điều đó) mà nói đến nghệ thuật lãnh đạo kiệt xuất của ông, là nói đến khoa học quản trị doanh nghiệp hiện đại, là đối nhân xử thế. 000 hợp đồng trong ba năm cuối của thập niên 1990.
Nhà nghiên cứu và tư vấn thương hiệu này xếp IBM vào loại thương hiệu giải pháp, song người ta có thể cảm nhận được rằng đó là đại diện của loại thương hiệu hoài bãomà dấu hiệu của nó là nỗ lực chinh phục các đỉnh cao. Nhưng niềm đam mê không phải lúc nào cũng bền bỉ, nhất là khi bầu không khí chung không tốt. Đây là lần đầu tiên ông làm chủ và kết quả là ông chủ này hết sạch cả vốn.