Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Không không cần gì cần ai nữa. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ.
Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Xin lỗi em, xin lỗi các con. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.