Không ai đến đưa tang Bob Woolf để nghe Larry King nói! Chúng tôi, tất cả chúng tôi, đến đó vì Bob và vì còn nợ anh ấy một lời chào tạm biệt. Tôi đã biết chú ý lắng nghe những gì Quayle nói, chộp được một điểm đắt, và thế là có được một câu trả lời đắt. Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi.
Người đó có lòng nhiệt tình hay không? Có thật sự thích hợp với công việc này không? Nếu cảm thấy ứng viên quá e dè hay sợ sệt, hãy áp dụng những phương pháp khởi đầu câu chuyện mà tôi đã trình bày ở chương hai. Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena. Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được.
Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả. Cho dù không sống một mình bạn cũng có thể luyện nói theo cách này. Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người.
Hãy thu hút sự chú ý của họ bằng cách nói đến những vấn đề thuộc lĩnh vực sở trường của bạn. Anita Bryant hoàn toàn có thể lôi cuốn người khác nếu cô ấy hào hứng nói về công việc của mình hơn. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức.
Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis. Có thể bạn không bao giờ muốn rơi vào tình trạng thất bại giống như hoàn cảnh của Tommy Lasorda. Tất cả chúng tôi khi đón nhận tin anh qua đời đều bị sốc mạnh.
Những người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về mọi việc. Quan điểm về chính trị của Ted giống như nhiều người khác, trong đó có tôi. Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó.
Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Một người hỏi George: Ông nghĩ gì về những bác sĩ ngày nay?. Nếu bạn nói từ hồi còn bé xíu đã là một fan của họ thì có thể họ sẽ nhăn mặt ngay.
Đây chính là sự khôn khéo và nhạy bén của bạn. Đơn giản vì anh đã vượt qua sự căng thẳng ban đầu, và càng lúc càng tự tin hơn khi đã quen với khẩu điệu của mình. Ống kính quay phim không gây cho tôi nhiều áp lực.
Hãy quay sang người đối diện và tìm hiểu về họ: Còn bạn thì sao, Mary? Bạn làm việc ở đâu?. Đáng mến là khi đi xem bóng chày, ông luôn ngồi ở hàng ghế bình thường chứ không hiện diện ở những chỗ VIP, và chưa bao giờ người ta thấy ông bỏ về nửa chừng. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!.
Bạn không cần phải đứng thẳng như chiến sĩ đang duyệt binh trên thao trường. Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett.