Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Một cái gì đó kinh điển. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Đúng mà cũng không đúng. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.
Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận.