Và khi gặp bà chủ nhà, ông đọc câu tiếng Pháp với một giọng kỳ dị tới nỗi bà nào cũng tức cười. Có những động lực ảnh hưởng đến tương lai của ta mà ta không hiểu được động lực đó ra sao và sức gì đưa đẩy nó. Khi bạn nghĩ cách để trả thù tức là bạn đã tự làm mình đau đớn hơn là làm đau đớn kẻ bạn định tâm hại.
Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ. Hễ buồn ngủ thì tự nhiên phải ngủ, có nghị lực mạnh tới đâu cũng không chống lại được. Trong lòng ta có Thiên đường mà cũng có Địa ngục là thế đó.
Ông tuyên bố rằng nếu ta biết được có làm cách nào để biến đổi ánh sáng mặt trời, nước và than thành chất đường thì ta thay đổi được văn minh của nhân loại. Nhưng rút cục ta cần quyết định lấy: Vì ta khéo lựa nghề hay vụng lựa thì chính ta sẽ sung sướng hay khổ sở, chứ nào phải cha mẹ ta đâu. Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa.
Có lần, một ông phó giám đốc bắt tôi đánh lại một bức thư dài, nhưng tôi không tuân lệnh. Mà những người đọc qua bài đó, một tuần sau chắc chẳng còn nhớ đến nữa. Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy:
Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh. Rồi thì cơ thể cháu tự nhiên phải mềm dẻo". Mới đầu bán được ít lắm, ông đã sợ mất chỗ làm.
Lại có hôm ông bỏ việc khiến ông già rất bực mình và xấu hổ với bọn làm công vì có đứa con biếng nhác đến vậy. Xin ông làm ơn cho tôi biết lúc này cách mời của tôi có chỗ nào vụng không? Ông kinh nghiệm và thành công hơn tôi nhiều, vậy xin ông làm ơn cứ thành thật chỉ trích, đừng sợ làm mất lòng tôi". Do đó tôi được bình tĩnh để quyết định.
Tôi kể ra đây vài thí dụ: Ông nói với tôi: "Cái gì cũng làm cho tôi lo, tôi lo vì tôi ốm quá; vì tôi tưởng rằng tóc tôi mỗi ngày mỗi rụng; vì tôi sợ không bao giờ dành được đủ tiền để cưới vợ; sợ không bao giờ thành một người cha hiền; sợ không cưới được ý trung nhân; sợ đời không sung sướng. Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao.
Kaltenborn, bình phẩm viên của đĐài phát thanh Nữu Ước. Bác sĩ William nói trong một tờ thông điệp đọc trước hội nha y của Mỹ: "Những cảm xúc khó chịu như khi ta lo lắng, sợ sệt, bàn cãi luôn luôn, rất dễ làm cho chất vôi trong cơ thể phân phát không đều và ta sinh ra sâu răng". Thế là ông George Rona xé nát lá thơ "nói móc" vừa viết xong và thảo lá thư khác lời lẽ như vầy: "Ông thiệt đã có lòng tốt, bỏ chút thời giờ phúc đáp tôi.
Chú ý tới người khác để quên ta. Hồi đó, cô ở tỉnh Tucson, thuộc tiểu bang Arizona. Mười năm trước, ông Englert lên sởi và khi bệnh này khỏi thì biến chứng thận viêm (sưng thận) chữa đủ các thầy, cả những "lang băm" nữa, mà không hết.
Vậy cái gì làm cho ta mệt? Tôi dự hàng chục cuộc hội họp và quyên tiền giúp hội Hồng thập tự. Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21].