Babylon là một trong những vương quốc cổ đại được xây dựng bằng đất và gạch nung, trải qua thời gian hàng nghìn năm, những bức tường thành dãi dầu nắng gió đã bị tan rã và quay trở về với đất cát. Sau cùng, khi ông đã thành thạo công việc nướng bánh, ông ấy đã dạy cho ông biết cách làm bánh mật ong. Khi đó, con đã mất sạch vàng, ngựa, nô lệ, áo quần đẹp.
Cháu có hiểu được không Hadan Gula? Những lời nói như thế rất có ý nghĩa đối với một chàng trai nô lệ, sống đơn độc giữa một vương quốc xa lạ và rộng lớn lúc bấy giờ. Năm ngàn năm sau, mặc dù Babylon không còn, nhưng nó đã trở thành huyền thoại thu hút sự tìm hiểu của mọi người. Lúc nghe Megiddo nói như vậy, những người nông dân đó cũng chế nhạo lại các ông.
– Sharru Nada đáp lại. Ông Nana-naid rất hài lòng với kết quả công việc của ông và vui vẻ trích ra cho ông một phần tư số tiền như đã thỏa thuận trước đó. - Theo tôi thì chắc chắn sau này, cậu sẽ là một thương gia thành đạt, giàu có.
Luôn nhớ rằng, cần phải làm việc, cứ làm việc sao cho tốt và làm hết khả năng của mình. Ngày tháng cứ thế trôi qua, số tiền ông tích lũy được ngày càng nhiều. Những người thợ kim hoàn đã chế tạo được những đồ trang sức rất đẹp và tinh xảo.
Tôi nghĩ đó là loại rượu ngon nhất mà lúc bấy giờ tôi có thể nếm được. Vì nó là phần thưởng xứng đáng do công sức lao động vất vả của anh làm nên, không ai có quyền buộc anh phải chia sớt cho người khác, trừ phi đó là ý muốn của anh. Cháu thấy đấy, chính trong thời kỳ bi đát nhất của cuộc đời, công việc vẫn luôn chứng tỏ là người bạn tốt nhất của ông.
- Tể tướng nói phải đấy. - Nếu gặp ông ấy trong đêm tối, tôi sợ không kiềm nổi lòng tò mò muốn sờ vào túi tiền của ông ta, xem nó lớn như thế nào… Vào sáng sớm hôm sau, trước khi tôi thức dậy, các cổng thành đã mở và có bốn người đã tìm đến mua bầy cừu của người nông dân ấy.
Ở đấy, khi có người đến mua, cậu hãy nói với họ rằng cậu là một người chăm chỉ, chịu khó và siêng năng làm việc. Tôi phải thường tính toán các khoản chi tiêu sao cho gia đình tôi không bị đói. Tội trạng của những kẻ nô lệ đám đánh cắp tài sản của chủ mình để đào thoát là rất nặng và có thể bị đánh chết.
Tôi thấy mình quả thật là một người may mắn và tôi rất muốn mình luôn gặp được những điều tương tự như thế. Rồi ông nhớ lại lần cuối cùng ông gặp Megiddo. Sáng ngày mai, cậu ta sẽ giúp ông đếm số cừu.
Trong thành có những con đường, phố xá và nhiều cửa hàng lớn cố định. Không! Không thể nói một đường mà làm một nẻo được. Thấy thế, tôi quyết tâm không để thua kém họ.
Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí. - Ước gì tôi có thể trả lời được câu hỏi của anh! – Kobbi đáp lại. Arkad vừa dứt lời, một vị thương gia khá cao tuổi đứng lên xin nói: