Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Bạn không thích sự không nhất quán này. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Tôi ngồi như tượng đá. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình.
Về danh tiếng và giá trị. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).