Nó tăng cường cảm nhận về sự phân biệt mà tự ngã hư ngụy lệ thuộc vào để tồn tại. Bạn cư ngụ ở một thế giới đầy chết chóc, gồm những thân xác chiến đấu, giết hại, và ăn nuốt lẫn nhau. Bạn “đến đó” bằng cách nhận ra rằng bạn vốn đã ở đó rồi.
Tuy nhiên, quan sát thấy nó xuất hiện bên trong bản thân bạn còn tệ hại hơn so với trường hợp nó xuất hiện ở người khác. “Nước ư? Bạn muốn nói gì thể? Tôi không hiểu”. Mọi thứ giờ đây tạm lắng xuống cho đến lần bùng nổ kế tiếp.
Bạn cống hiến cho người khác khoảng không gian – không gian để hiện hữu. Nó ám chỉ cái hiện hữu bằng cách đề cập đến cái không hiện hữu. Khi không còn ngõ thoát, vẫn luôn có một lối xuyên thấu dành cho bạn.
Giống như loài chó thích gặm xương, tâm trí thích tạo ra vấn đề để nghiền ngẫm. Chỉ có cõi Bất thị hiện – cái Nhất Thể, cái Một. Hãy ngắm nhìn ánh sáng, các dáng vẻ, các màu sắc, các kết cấu.
Họ sẽ là ai nếu không có nó. Đây là trạng thái cộng thông với Cội Nguồn mà chúng ta gọi là giác ngộ. Hãy tập nhận biết cảm giác về sự hiện trú của mình trong hiện tại, nó rất lặng lẽ nhưng đầy năng lực.
Bởi vỉ bạn không sao thoát được cái cảm nhận này, cho nên khả năng duy nhất là tiến sâu vào nó; nếu không, sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Tất cả các thứ đó đều là vô minh. Nó tái lập trạng thái tự ý thức, nhưng ở mức độ sâu xa hơn so với lúc nó đánh mất đi trạng thái này.
Hãy quan sát cách tâm trí gán danh hiệu cho cái đang là và tiến trình gán danh hiệu này, để xem cái thói ưa phán xét của tâm trí đã tạo ra đau khổ và bất hạnh đến mức nào. Đừng dành cho nó một chút quá khứ hay tương lai nào. Tuy nhiên, nếu nhìn từ góc độ tâm trí, sẽ có những cặp lưỡng phân đối đãi như tốt – xấu, thích – không thích, và yêu – ghét chẳng hạn.
Tự ngã hay cái tôi hư ngụy chính là tâm trí vô hình điều động cuộc sống của bạn khi bạn khi không hiện trú như chủ thể quan sát có ý thức đang chứng kiến mọi việc. Nó chính là thời gian tâm lý: quá khứ và tương lai. Cơ thể bạn đang trở nên sống động.
Cứu rỗi chân chính là trạng thái tự do – thoát khỏi sợ hãi, thoát khỏi đau khổ, thoát khỏi trạng thía thiếu thốn và bất toàn, và do đó thoát khỏi tất cả mọi ước muốn, nhu cầu, sở đắc, và đeo bám. Cho nên điều cốt yếu là bạn càng phải tỉnh thức nhiều hơn trong các tình huống bình thường của cuộc sống khi mà mọi việc đang diễn ra tương đối trơn tru. Phải chăng bạn đang ôm ấp nỗi bực dọc không nói nên lời đối với người thân cận với bạn? Bạn có nhận thức được rằng năng lượng vì vậy tỏa ra từ bạn gây ra hậu quả tác hại do bạn thực sự gây ô nhiễm cho bãn thân cũng như cho những người chung quanh bạn không? Hãy rà soát kỹ bên trong người bạn để xem thậm chí có còn sót lại một dấu vết bực dọc, miễn cưỡng nhỏ nhất nào không nếu có, hãy quan sát nó ở cả hai bình diện tư duy và xúc cảm.
chúng tôi không biết họ muốn cái gì. Nhưng chúng không phải là cái mà tôi gọi là xúc cảm hay tình cảm. Do đó, ý nghĩa sâu xa của chúng hầu như không còn nữa và sức mạnh chuyển hóa của chúng đã mai một hết.