Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Và vì thế, nó mạnh hơn. Nhà văn ngồi lại một mình.
Sao lại xé sách hở con. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Tôi đi bộ cũng được. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.