Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Nó cũng như tình yêu thương. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.
Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.
Rồi thể hình tính sau. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.