Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.
Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này).
Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Chẳng ai thua thiệt cả. Tay tiếp tục thả giấy vào. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.