James cảm thấy rất vui. - Công việc kiểm tra, đối chiếu cần phải được thực hiện một cách thường xuyên vào giai đoạn đầu của dự án. Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng.
Anh cũng không quên xác định rõ thời hạn hoàn thành dựa vào quỹ thời gian tương ứng. - Cậu hãy ngồi xuống đi. - Josh không đợi James phải nói ra điều đó.
Vì thế, anh bắt tay vào chuẩn bị thật kỹ những phạm vi yêu cầu đối với từng công việc trước khi giao việc cho họ. Và anh tự hỏi, liệu nghệ thuật ủy thác công việc mà anh đã có dịp học hỏi có thể được áp dụng hai chiều, tức là cả với cấp trên và cấp dưới hay không? Anh sực nhớ đến câu chuyện của Jones và Jennifer, rồi quyết định chấp nhận mạo hiểm. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ.
Chắc chắn họ sẽ được lợi rất nhiều nếu am hiểu về nghệ thuật quản lý này. Cảm xúc của anh lúc này rất khó tả. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy.
Trong khi đó, James lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng khi nhìn xuống cái bụng ngày càng tròn trĩnh của mình. Bằng cách đó, cậu có thể kiểm soát được kết quả mong muốn và nhất là hạn chế tối đa các khả năng thất bại. Cậu cho tớ một ly nước mát là được rồi.
Họ nói: "Giá như tôi biết điều này sớm hơn!"; "Những triết lý hữu ích này sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi!" hay "Tại sao người ta không dạy những điều này trong chương trình thạc sĩ nhỉ!" Nhưng câu nói mà tôi thường nghe nhất là: "Chắc chắn mọi nhà quản lý sẽ gặt hái được rất nhiều điều bổ ích từ những triết lý đơn giản này. Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. Jessica không thể che giấu cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm trong cô.
- Chẳng có lý do gì mà cậu phải làm lại từ đầu cả. - Chẳng có lý do gì mà cậu phải làm lại từ đầu cả. "Mình phải chấm dứt tình trạng kiệt quệ này! Mình phải thay đổi.
Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. - Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ. Đó là, khi nhân viên hoàn tất bất cứ công việc nào mà cậu đã giao, hãy nhớ luôn lập bản tổng kết công việc.
Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Và vợ chồng anh cũng bắt đầu có thói quen cùng đi dạo buổi tối quanh khu phố trước giờ đi ngủ.
Nhưng không sao cả, James đã quá chán nản trước tình trạng mỏi mệt triền miên của mình và anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là có thể tạo ra những kết quả khá hơn - những kết quả mà anh đã nhìn thấy từ cuộc sống của Jones. Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn.