Isaac Marcosson, nhà quán quân về môn phỏng vấn các danh nhân, nói rằng phần đông phỏng vấn viên không thành công chỉ vì quá chăm chú tới những câu vấn thành ra không chú ý nghe những câu đáp. Tiểu thuyết gia đí gởi trả lại một bức thư và thêm vào: "Chỉ có sự ngu xuẩn của ông mới ví được với sự thô lỗ của ông thôi". Cô nhận thấy ông phân tích giá trị từng quân bài kỹ lắm, và biểu ông rằng ông có thiên tư kỳ dị và bất ngờ về lối chơi đó.
Nhưng lần sau, mỗi khi tôi bắt buộc phải rầy cháu, tôi bắt đầu như vầy: "Cháu đã lầm lỗi, nhưng có Trời Phật biết cho, hồi xưa chú còn lầm lỗi nặng hơn cháu nhiều. Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả.
Tôi vẫn mong mỏi từ lâu được dịp qua đó, mà chỉ đi một lần tới Alger rồi trở về. Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi.
Bông có mắc gì đâu, nhất là lúc giữa mùa. Thịt thì dai, khoai thì nát. Phần đông chúng ta bị lòng ghen tuông, nghi ngờ, sợ sệt, ganh ghét và kiêu căng làm mù quáng.
Đó là phương pháp của nhà diễn thuyết Lowell Thomas. Dùng cuốn sách này làm kim chỉ nam để giải quyết những nỗi khó khăn hằng ngày. Cũng chỉ vì muốn thỏa lòng ao ước trở nên một danh nhân, mà biết bao thiếu niên Mỹ đã thành những tướng cướp lợi hại, những tay sát nhân không gớm máu, cho đến nỗi khi chúng bị bắt rồi thì đòi cho được đọc ngay những tờ báo để tiện trong đó người ta tả chúng như những vị anh hùng.
Nó bị ăn hiếp, nó tức, muốn trả thù, làm sao đánh cho đứa kia một "cú" nên thân để cho nó chừa tới già. Tôi sẽ học thêm được biết bao nhiêu điều!". Tôi muốn cầu người đó điều chi ư? Trời cao đất dày! Nếu chúng ta ích kỷ một cách ti tiện đến nỗi không phân phát được một chút hạnh phúc cho người chung quanh, đến nỗi hễ khen ai là cũng để hy vọng rút của người ta cái lợi gì, nếu tim ta không lớn hơn trái ổi rừng, thì chúng ta có thất bại cũng là đáng kiếp.
Ban đầu, mỗi khi tôi thấy một đám thanh niên đốt lửa cắm trại, tôi vội chạy lại, lo sợ cho những cây quý của tôi. Parsons, một nhà buôn, tới phòng giấy một viên chức thu thuế để kêu nài về một sự tính lộn trong số thuế của ông. Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi.
"Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy". Vậy, muốn sửa đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ: "Bạn gây cho người ấy một thanh danh rồi họ sẽ gắng sức để được xứng thanh danh đó". Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm.
Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi". Đánh bridge dễ lắm mà. Đánh bài "Bridge"? Không! Không, không, không.
Tôi yêu khán giả của tôi", vừa tiến ra ngoài sân khấu. Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm trái với những quy tắc đó. Không có một người nào nghe những lời đó mà giận dữ được!