Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Chả phải thở than gì. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Anh dạy em, biết, quay ngay. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.
Kể cả cái nhàm chán. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Nhu cầu của bạn không cao.