Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài.
Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Cả món tinh thần cũng thế. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Mặc quần đùi ra đường lạnh. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Ốm ra đấy mà làm gì. Tôi kém nhất khoản này. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.