Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Để chờ một sự thật tươi đẹp.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.
thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Và khuôn mặt dường không cảm xúc.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.