Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ.
Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Tôi không đuổi nó nữa. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.
Không biết thanh minh thế nào. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Tôi cũng có dự định ấy. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.
Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.
Màu xanh của bể bơi. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Chả là hôm qua có chuyện.