Bức thư ấy, tôi chép lại đây. Và kết quả là cả sáu vị bất mãn đó, trong hai năm sau, mỗi vị mua giùm cho chúng tôi một chiếc xe hơi mới". Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp.
Để tôi mang về vẽ lại hết. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong một lúc. - Xin lỗi ông, ông lầm.
Bạn coi hai cặp gặp nhau ngoài đường: hai người đàn ông họ chỉ ngó nhau thôi, còn hai người đàn bà thì ngắm nghía tỉ mỉ quần áo, trang sức của nhau. Hết thảy chúng ta chẳng như vậy ư? Và ông khách hàng bực tức, người làm công bất bình, ông bạn mất lòng. Nên ôn tồn ngọt ngào, không nên xẵng.
Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập. Lời ngọt ngào sẽ chiếm nổi trái tim họ và do trái tim, ta sẽ thắng được lý trí của họ". Tất cả những người mà 8 ngày trước muốn đem "hành hình" anh thì bây giờ bênh vực anh nhiệt liệt, khen lòng chân thành, khiêm nhượng của anh, sự hăng hái sửa mình của anh.
Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác. Ông ta bằng lòng liền. Một bác sĩ khác, ông G.
Tôi đã được biết anh Pete Barlow. Phải ráng hết sức để chứng minh rằng mục đích mà cả hai bên đều muốn đạt giống in nhau, nhưng chỉ có phương tiện đưa đến mục đích là hơi khác nhau thôi. Chính chúng tôi là kiến trúc sư đó.
Nguyên do ở đâu? Ông Ken Dyke đích thân chỉ cho bạn đây: "Sau khi học những lớp giảng của ông Dale Carnegie, tôi làm cho những bức thư tôi gởi để dò tình hình, công hiệu tăng lên một cách lạ lùng. Cha biết nếu con có nghe được những lời cha thú với con đây thì con cũng chẳng hiểu chi. Tôi vẫn mong mỏi từ lâu được dịp qua đó, mà chỉ đi một lần tới Alger rồi trở về.
Mình thuyết giáo đã lâu rồi mà sao còn dở vậy? Thì mình cứ nói tự nhiên, dùng ngôn ngữ của mọi người có hơn không? Nếu mình đọc bài đó ra, thì sẽ tai hại cho mình lắm đa!. Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D.
Nếu ngài có một vài cô em, chắc hẳn cũng không muốn cho các cô đọc những bài quảng cáo đó. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng.
Chúng tôi khuyên nên bỏ ý muốn làm cho khách hàng tin theo mình. Không bao giờ chúng ta dám nghĩ tới chuyện ngắt lời một ông khách sơ giao và bảo ông: "Trời đất! Xin ông đừng kể câu chuyện cũ mèm đó ra nữa!". Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó.