Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
Vậy mà tôi đang viết. Chúng là những kiệt tác. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.
Vật chất? Bạn đâu có. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.