Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Nó muốn khám phá tôi. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Đường thông hè thoáng. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Giọng trầm thường xuất hiện. Nhưng bác ta không tin.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.