Ông hỏi lại tôi: "Vậy theo ông, bí quyết đó ở đâu?" Tôi đáp: "Người ta nói rằng ông có thể gọi tên được mười ngàn người". Đáng lẽ tôi không nên mua thì phải". Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi.
Nhưng nếu ông ta hy vọng dùng cách đó để được một kết quả hay một cái lợi gì, thì quả ông rất ngu dốt về khoa tâm lý. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Có một định luật quan trọng nhất mà chúng ta phải theo khi giao thiệp.
Cách đây mấy năm, tờ báo Philadelphie Evening Bulletin bị kẻ xấu miệng gièm pha, loan truyền rằng bài vở ít, quảng cáo nhiều quá, không bổ ích gì cho độc giả hết. Ta sẽ bịp chúng dễ như chơi". Nhưng sáng nay, ông hội trưởng của chúng tôi đã nghiên cứu với tôi những tờ báo cáo về kết quả cuộc tuyên truyền trước và cậy tôi cho biết cuộc tuyên truyền đó đã giúp cho hội tăng gia được số hàng bán là bao nhiêu.
"Giám đốc phòng giữ gìn máy móc". Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết).
Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng"). Đại tá chép cuộc gặp gỡ đó trong nhật ký của ông: "Bryan thất ý lắm, khi ông hay tin rằng tôi được Tổng thống giao phó cho sứ mệnh mà ông ao ước". Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi.
Các cô bán hàng còn mải cười giỡn, chuyện trò trong một xó. Mà người ta cũng đã cho Nã Phá Luân đã dùng phương pháp con nít đó khi ông lập ra huy chương Bắc đẩu bội tinh, phân phát một ngàn năm trăm chiếc cho lính ông và thăng chức "Pháp quốc Thống chế" cho 18 đại tướng, gọi đội quân của ông là "Đại binh". Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ.
Nhưng anh dằn lòng, không mạt sát lại những kẻ đã xử tội anh, mà nói: "Các bạn, tôi biết rằng tôi không dễ thương chút nào hết, tôi không còn ngờ gì điều đó. "Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được". Nghe thấy chúng tôi cãi cọ nhau, một người bán hàng khác chạy lại, chêm vào: Bộ đồ màu đen nào, lúc mới đầu cũng hơi thôi ra như vậy, không thể tránh được.
Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó". Những con heo thản nhiên đối với những giải thưởng đó cho ông cái cảm tưởng rằng ông rất quan trọng. Từ hai năm rồi, xứ đó bị tàn phá vì một vụ đình công làm đổ máu nhiều nhất trong nền kỹ nghệ của Mỹ.
Vậy nếu bạn muốn được thương mến, xin nhớ quy tắc thứ hai này: Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ". Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy. Vậy mà ông nói: "Tôi sẽ đổi hết cả tài nghệ, tác phẩm của tôi để được cái êm đềm biết rằng, tại một nơi nào đó, có một người đàn bà lo âu vì tôi về trễ bữa". Luôn luôn ông để cho những người giúp việc ông có nhiều sáng kiến, không bao giờ ông tỏ vẻ bắt buộc họ làm việc này việc nọ theo ý ông, mà ông để họ hành động theo ý họ.