- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Nhưng đành phải nhả ra. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Yêu say đắm là chơi.
Tóm lại là không được bi quan. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Tôi muốn thi xong được để yên. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Cuốn sách thì vớ vẩn. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.