Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.
Hoặc biết nhưng không rõ. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Chúng là những kiệt tác. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Thế mà rồi cũng ngủ được. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.