Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.
Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Tôi không có nghị lực.
Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.
Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Chúng tôi đã chết rồi. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Một số người giúp đỡ nhiều. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…