Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Cô không dám nhìn vào ai. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Vứt béng cái chuyện này đi. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Tôi thấy thế là tốt. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Tình yêu bao giờ cũng mới. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.