Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng.
Giấc mơ cũ rồi mà. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.
Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Tôi lẳng lặng ra về. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Cũng như với cuộc đời này.