Nhưng tôi không quen phản đối. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.
Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.