Từ nay thôi hẳn đá bóng. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Bao người làm được sao mi không làm được.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.