Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Tôi thấy thế là tốt. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Mà sống khoa học một chút.
Nên bạn bỏ qua như không. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Hoặc: Môn này không phải học.
Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.