Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
Làm một bài thơ dở để được khen. Tôi tống vào thùng rác. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Tôi ngồi như tượng đá.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Tiếng máy của mình đã tắt.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.