Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Gió se sẽ mang vị mặn. Em chỉ thích những anh nho chín. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.