Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Con nói chuyện với bác này.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Chả phải bổn phận gì.
Nó muốn khám phá tôi. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Đừng sa sầm mặt như thế.