T-t-ôi biết tôi n-n-ói rất r-ất khó kh-ó-ó nghe, nhưng tôi v-ẫn r-r-ất vui khi được nói ch-ch-uyện với bạn. Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian). Herb dấn thân vào hàng trăm cuộc thương lượng đàm phán nóng bỏng, mà thân chủ là những tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia lẫn quốc tế.
Harrison đã nói hơn một tiếng đồng hồ trong một tiết trời giá lạnh ngày 4/3/1841. Các bạn sẽ thích nó ngay. Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi.
Và trong khi nói, bạn phải luôn nhớ xem người khác muốn biết việc gì. Mọi người à ra vỡ lẽ. Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình.
Bà bận rộn suốt ngày ở xưởng làm nên phải thuê một người bảo mẫu lớn tuổi chăm sóc cho anh em tôi và dọn dẹp căn hộ nhỏ ở phố Bensonhurst (Brooklyn). Giờ khám phá ra thần tượng của mình là người vô hồn vô cảm như thế, ngay tôi đây cũng cần đến một viên thuốc an thần, đừng nói gì đến khán giả. phải không? Dạo này cô bé ấy học hành ra sao?
Tính hài hước luôn được hoan nghênh trong các cuộc trò chuyện. Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời: Vì sao Benny cười? chỉ vì trước đó cậu ta nhìn thấy nụ cười mỉm đầy tinh quái của Burns.
Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập. Thật ra nói trước công chúng rất thú vị, vì ta hoàn toàn được làm chủ câu chuyện. Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến.
Chỉ còn một việc nữa… Ba mươi năm về trước, khán giả chưa nghe nói đến tên tôi. Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên.
Anh đã chứng tỏ cho chúng tôi thấy anh thật sự muốn làm công việc này. Đơn giản nhưng hài hòa. Cô ấy rất dễ thương, gia đình cũng đàng hoàng lắm…
Đến nỗi trong một bữa tiệc trà ở Nhà Trắng, một quý bà đã nói với ông rằng: Thưa tổng thống, tôi vừa mới đánh cuộc với những người khác rằng tôi có thể làm ông nói nhiều hơn hai từ cơ đấy. Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel? Và tôi tự hào về nó!
Và tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.