Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Thằng này ăn mặc phong phanh.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Tôi không có ý định ra đi. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Phải tập trung vào học.
Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.