Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.
Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.
Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.
, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Màu mận đương độ chín. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.